Sống vui tươi bên nắng mới chan hòa
Phận đôi mình giờ đã chót quá xa
Nên anh nhé mình thành đôi kẻ lạ
Tiếng thương này đành chôn sâu trong dạ
Khi yêu người em day dứt khôn nguôi
Nào đâu nỡ ước muốn phải xa rời
Để dòng châu thương người dưng quá đỗi
Bao kỷ niệm của mùa yêu đi vội
Cùng sớt chia bao trắc trở gian nan
Giờ đành như làn sương khói vương mang
Để qua nhau trong niềm đau tủi phận
Nhưng anh ơi em hứa mình không giận
Không buồn đau về ngày tháng đã qua
Và cũng thôi gom nhặt những màu hoa
Em chỉ cất trong tim lời yêu ấy
Bởi em biết anh nào đâu muốn thấy
Giọt lệ nhòa quanh quẩn phía rèm mi
Lời ước nguyện dẫu đến lúc phải đi
Thì anh nhé đừng lo em sẽ lạnh
Mỗi cơn mưa rồi ngày sau sẽ tạnh
Chỉ xin anh đừng gọi nhớ trong đêm
Và đừng nhìn ánh nguyệt ở ngoài hiên
Bởi khi đó em cũng đang làm thế
Em sẽ hứa không để mình rơi lệ
Không nhớ anh, không gọi nữa tên anh
Hai mảnh ghép thủy tinh ngược long lanh
Thì trăm năm mình sao tròn duyên phận…
TT 21/12/16